Những người đã theo dõi đội tuyển Việt Nam trong một năm qua đều biết “độc chiêu” hàng đầu của HLV trưởng đội tuyển Việt Nam là đối thoại. HLV Miura không đối thoại với toàn đội mà nói chuyện riêng với từng cầu thủ, lắng nghe họ, chia sẻ với họ.
Ông không gọi cầu thủ tới để họ nghe ông, chính suy nghĩ của các cầu thủ mới là điều ông muốn nghe. Vì ông tôn trọng họ, họ biết rằng họ cũng phải tôn trọng ông - tức là tôn trọng công việc, tôn trọng kỷ luật, tôn trọng nhiệm vụ.
Ông Miura là HLV hiếm hoi của đội tuyển Việt Nam không bắt các cầu thủ tự nhặt bóng, dọn đồ, xách nước... Đổi lại, họ phải đổ mồ hôi, phải bỏ công sức. Họ được phục vụ và có trách nhiệm phải phục vụ trở lại. Nhiệm vụ của các cầu thủ là chơi bóng chứ không phải nhặt bóng. Vì người ta đã tạo mọi điều kiện cho họ, họ có nhiệm vụ phải cống hiến hết mình. Đó là quan điểm của ông Miura.
Chiến lược gia người Nhật Bản dầm mưa với các học trò, chạy theo mỗi bước chân của họ, làm mẫu cho họ, thậm chí chạy vượt qua họ. Đổi lại, họ chiến đấu vì ông, đổ máu vì đội tuyển. Ông Miura cho những cầu thủ được thứ mà chưa HLV nào của đội tuyển Việt Nam có thể cho họ: Sự nghiêm khắc của người thầy và sự đồng hành của người đồng đội.
Các cầu thủ thực sự cảm thấy HLV hiểu họ, hiểu nỗi mỏi mệt của họ. Đã rất nhiều lần trong những buổi tập của đội tuyển Việt Nam, ông Miura chạy cùng các cầu thủ, dầm mưa với họ, đi với họ trong những đợt bão tuyết khủng khiếp tại Osaka (Nhật Bản) hay cơn mưa mùa Đông lạnh giá ở Hà Nội.
Ông Miura luôn cố gắng để hiểu và bình đẳng với các cầu thủ. Hiểu nhau mới tôn trọng nhau, tôn trọng nhau mới sống chết vì nhau.
Nguồn: http://thethaovanhoa.vn/
No comments:
Post a Comment